Responsive Navbar

Lang Thang Hà Nội, Tìm Đến Cuối Ngõ, Nơi Nồng Nàn Thở Nhạc Trịnh

Quốc Văn

24/11/2024

Hà Nội nhiều quán café nhưng thưc tâm mà nói không phải nơi đâu cũng khiến cho người ta có cảm giác bình yên trải lòng. Tôi là kẻ bị ám ảnh bởi những gì xưa cũ của Hà Nội, tôi mon men vào những con ngõ nhỏ, phố nhỏ để tìm kiếm chút gì vương rơi, xót lại của một Hà Nội ngày ấy. Những đêm hạ thứ sáu, những sớm đầu thu, tôi nép mình lại trong một góc Cuối ngõ tận hưởng từng chút nhạc Trịnh, vang vảng phát ra từ chết loa cũ kĩ nơi góc nhà.

Góc nhỏ Hà Nội bình yên.

Góc nhỏ Hà Nội bình yên. -Ảnh: Cafe Cuối Ngõ

 

Tôi còn quá trẻ để cảm hết tinh hoa, hồn điệu từ nhạc Trịnh nhưng vẫn thường xuyên đến Cuối ngõ vì yêu thương không gian nơi ấy. Chẳng dễ dàng gì mà người ta giữ lại được một Hà Nội bình dân, mộc mạc như vậy giữa lòng phố xá hôm nay. Cuối ngõ không gồng mình để tạo một cảm giác xưa cũ gì đó, không nhiều nhặn để tạo thành thương hiệu phổ biến, chỉ là một quán nhỏ xíu dành cho ai yêu thật là yêu Hà Nội lui tới mà thôi.

 

Mọi thứ đều cũ cũ.

Mọi thứ đều cũ cũ. -Ảnh: Cafe Cuối Ngõ

 

Miêu tả sao cho dễ hình dung về Cuối ngõ nhỉ? Ở nơi đây, tôi bị ấn tượng từ cái cổng cao chừng hai mét như một phiên bản thu nhỏ của cổng làng ngày xưa, từ những vết mốc do tường lâu ngày bị ngấm nước mà có, bình hoa con con tươi tắn trên mỗi chiếc bàn ọp ẹp, cho tới những bức tranh cũ mèn treo trên tường cùng tiếng Khánh Ly thay lời Trịnh tự tình.

 

Về đâu Cuối ngõ, về đâu cuối trời!

Về đâu Cuối ngõ, về đâu cuối trời! - Ảnh: Cafe Cuối ngõ

 

Hoa nơi cuối ngõ.

Hoa nơi cuối ngõ. -Ảnh: Cafe Cuối ngõ

 

Buổi sớm đầu đông tôi đến đây, thậm chí còn ngửi thấy mùi mốc phảng phất lên trong không khí. Nhưng chẳng một chút khó chịu nào, lẩm nhẩm nghĩ ngợi, căn nhà này dễ có khi cũng cả trăm năm rồi ấy chứ. Nó tạo đúng cái cảm giác “một cõi đi về” cho rất nhiều thế hệ con người có mặt ở Hà Nội.

 

Một cõi đi về xưa cũ.

Một cõi đi về xưa cũ. -Ảnh: Cafe Cuối Ngõ

 

Tôi của hôm nay có lẽ là giao thời của cái cũ và mới. Cái cũ chưa qua hết và cái mới đang phát triển. Dù không sống trong những năm tháng Hà Nội đẹp và nên thơ nhất nhưng vẫn cuồng điên với những chỉ chỉ mình Hà Nội có mà thôi. Giống như anh bạn nghệ sĩ đam mê văn hóa của mình, tôi cảm giác dường như mình chẳng thể sống ở một nơi nào khác ngoài Hà Nội.

 

Chẳng ai muốn xa Hà Nội ấy

Chẳng ai muốn xa Hà Nội ấy. -Ảnh:  Cafe Cuối ngõ

 

Người chủ quán là ai tôi không rõ chia sẻ rằng, Cuối ngõ là dành cho những ai yêu nhạc Trịnh, cho những người thầm lặng đứng bên đời ngắm kiếp nhân sinh biến chuyển, cho những người đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng... Nghe có vẻ hơi não nề nhân thế. Có những người sẽ tìm được cảm giác du lòng ở đây, nhưng cũng có những người vì những giai điệu nơi đây cộng hưởng tâm hồn mà rơi lệ.

 

Ngày thu du êm những tâm hồn đồng điệu.

Ngày thu du êm những tâm hồn đồng điệu. -Ảnh: Cafe Cuối ngõ


Loanh quanh một chút lại kể chuyện mình. Lần đầu tiên đến Cuối ngõ, tôi đã khóc. Cái kẻ khi ấy sắp trở thành người yêu tôi ngồi bên cạnh bối rối đến đờ cả người, ca thán rằng lần sau sẽ không bao giờ dẫn tôi đến đây nữa. Ấy vậy mà mấy năm qua đi, tôi vẫn quay đi quay lại nơi này như một thói quen khó bỏ. Tôi không khóc nữa, chỉ ngồi lặng im, lắng lại.

 

Có những thói quen sao mà khó bỏ.

Có những thói quen sao mà khó bỏ. Ảnh: Cafe Cuối ngõ

 

Cuối ngõ có đêm nhạc Trịnh vào thứ sáu hàng tuần nhưng chẳng có ca sĩ, chỉ có nghệ sĩ. Ấy là những nghệ sĩ tuổi đã không còn trẻ, thẩn thơ với giai điệu của Trịnh bằng tiếng violin da diết, tiếng saxophone dìu dặt, tiếng guitar mộc mạc vô thường. Đôi lúc, tôi ngồi ở ngoài sân để nghe tiếng nhạc. Thỉng thoảng, tôi lại tìm một góc ở trong phòng để ngắm nghía cái sự say mê. Ở nơi đây “Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm...”

 

Sống trong lời ca Trịnh.

Sống trong lời ca Trịnh. -Ảnh: Cafe Cuối Ngõ

 

Không ít con người trong một không gian bé nhỏ của Hà Nội, chẳng mùi khói thuốc, chẳng tiếng ồn ào. Mọi thứ lặng im và thư giãn với tiếng nhạc. Có những người đi cùng với người yêu, có những người đi cùng với bạn và cũng có những người chỉ đi một mình. Nhưng tôi tin, họ đã dành cho mình một buổi tối thật đẹp, dành cho mình những kỷ niệm thật đẹp. Để mai sau “dù có đi bốn phương trời, lòng vẫn nhớ về Hà Nội”. Nhớ về những buổi tối mê tơi say đắm lòng người.

 

Đêm thứ 6.

Đêm thứ 6. -Ảnh: Cafe Cuối ngõ

 

Mon men trong con ngõ 68 Cầu Giấy từ những ngày đầu tiên cho tới bây giờ, mỗi lần tìm vào ngách 78 để gặp Cuối ngõ, trong đầu tôi đã hiện ra suy nghĩ hôm nay sẽ được nghe bài gì đầu tiên nhỉ? Hoa hôm nay sẽ là hoa gì nhỉ? Những suy nghĩ thật quá đơn giản với cuộc đời này. Ấy vậy mà nó khiến tôi vui, vậy là đủ rồi.

 

Hẹn bạn ở Cuối ngõ.

Hẹn bạn ở Cuối ngõ. -Ảnh: Cafe Cuối ngõ

 

Nhân một ngày thật đẹp để nói về Cuối ngõ, xin được chia sẻ với các bạn một ca khúc của Thu Phương. Đừng quá ngạc nhiên nếu bạn nhìn thấy những gì tôi kể hiện lên trong ấy. Và cũng đừng quên đến Cuối ngõ để yêu nơi này như tôi và rất nhiều con người khác.

 Bài viết được sưu tầm. Bàiviết và hình ảnh đăng với mục đích chia sẽ, nếu có vi phạm bản quyên vui lòngliên hệ 19002011, chúng tôi sẽ chỉnh sửa.

du lich ha noi gia re

Đánh giá bài viết này : (5/5) (1 lượt đánh giá)
Tôi là Dương Phan Quốc Văn, hiện là Founder & CEO Công ty cổ phần xây dựng Hải Đăng Travel - đơn vị chuyên nghiệp trong lĩnh vực du lịch lữ hành.Tôi có hơn 18 năm kinh nghiệm trong ngành Hướng dẫn viên du lịch với kỹ năng chuyên nghiệp và vốn hiểu biết sâu rộng;14 năm xây dựng và phát triển thương hiệu Hải Đăng Travel, dẫn dắt công ty đạt nhiều danh hiệu lớn trong lĩnh vực du lịch như Tập thể lao động tiên tiến năm 2017, bằng khen vinh danh doanh nghiệp có đóng góp phát triển ngành du lịch Phú Yên năm 2016. Ngoài ra, tôi còn được phong tặng danh hiệu: Doanh nhân cống hiến và Doanh nhân trẻ tiêu biểu thành phố Hồ Chí Minh.

Chia sẻ ngay

Tổng quan bài viết

Bài viết cùng chủ đề

Gọi ngay: 0911.2222.88